Hắn cứu nàng, đồng thời cũng đem nàng đẩy vào vực sâu, nàng muốn chạy trốn, hắn lại không chịu buông tay. . Hắn trách nàng bạc tình, năm đó vứt xuống hắn một người rời đi, lại không biết nàng chỉ là thân bất do kỷ (* không tự làm chủ bản thân được). . Làm trí nhớ của nàng bắt đầu khôi phục, chân tướng để lộ mạng che mặt, khi tất cả sự tình nổi lên mặt nước, làm trải qua tất cả thăng trầm, bọn hắn phải chăng còn có dũng khí đi cùng một chỗ. . Tô Tiêu Tiêu: "Cảnh nam, chúng ta còn có thể lại bắt đầu lại từ đầu sao, lúc này ta sẽ không lại trốn." . Cố cảnh nam: "Ta lại không còn để ngươi chạy trốn, quãng đời còn lại chỉ có ngươi."