Có một hộp son phấn, nó có độc. Có một vị cô nương, nàng có chút sợ. Sông ngọc phạm mới gặp cho không phải thời điểm, ôm bắp đùi của hắn, run lẩy bẩy kêu lên "Tráng sĩ, dưới lòng bàn tay lưu người" về sau, sông ngọc phạm thứ n lần thấy cho không phải thời điểm, cắn khăn tay thút thít đến "Tráng sĩ, nhổ điếu vô tình" sông ngọc phạm xuyên qua tới sau chỉ muốn lặng yên ôm cái cột trụ, mỗi khi cột trụ gặp được thời điểm nguy hiểm, sông ngọc phạm kiểu gì cũng sẽ giống con thỏ trắng nhỏ tựa như chạy đến cột trụ sau lưng, sau đó bị cột trụ vô tình đạp đến địch. . .