Phương tiểu Trúc cảm thấy cuộc đời của mình đều muốn dùng để chuộc tội, không còn dám tiêu nghĩ hạnh phúc. Thuở thiếu thời đối sông cây bạch trận kia hoang đường lưu luyến si mê hại chết ca ca tức chết phụ thân, mà sông cây bạch nhưng lại chưa bao giờ đối nàng có quá nửa điểm tâm nghĩ. Nàng hốt hoảng thoát đi, từ biệt năm năm, nàng mang theo một cái hoạn có bệnh tự kỷ hài tử trở về. Một lần nữa gặp phải sông cây trắng, trong mắt của nàng đã không có hắn, nàng muốn lại bắt đầu lại từ đầu cuộc sống mới. Thế nhưng là lần này, lại là sông cây ngu sao mà không chịu buông nàng ra.