Ta cũng từng trằn trọc tại vô biên mộng cảnh liếc mây xoay tròn lại tán đi trời chiều rơi đầy đất nghiêng đi tai lắng nghe từng bước một là thời gian đi xa tiếng chân làm gió thổi qua sơn cốc sóng biển bao phủ cát sỏi quá khứ là chưa từng gửi ra một phong thư tại mỗi một lần gặp thoáng qua sau yên lặng xuân tới đông đi làm chim bay chán ghét di chuyển lòng bàn tay chữ dưới đáy lòng mài thành lạc ấn ngươi vì ai mà rời đi đi xa