Thiên chỉ hạc, uyên ương nước mắt bất tỉnh mắt mông lung, nơi nào tìm người say ngàn Phật tình, rời cung nước nhạt nhìn tứ phương, không chỗ gấm mỏng mi người ấy say, hồng trang nồng ríu rít tiếng gáy, hóa thành ai nước mắt ngủ khó có thể bình an, đứt ruột nói quạ đen hỏng bét tạp, đưa tiễn giống như dính vạt áo một thanh phiến, bao nhiêu tình thương chuyện xưa chớ trở về thủ một đoạn tình, bao nhiêu yêu hận ly biệt ở trong đó.