Kỳ thật, có chút chúng ta coi là vung đi không được hồi ức, nhiều năm sau xem ra chỉ là thanh xuân thời kỳ không ốm mà rên thôi. Ngây ngô vừa nát vụng câu chữ, lưu lại nhưng thật ra là ngay lúc đó tâm cảnh, nhiều năm sau học lại, vẫn nhưng nhớ lại khi đó từng li từng tí, hoặc bật cười, hoặc hối hận không thôi... Coi chúng ta dần dần già đi, nằm tại trên ghế xích đu lúc, có thể thông qua những văn tự này, nhớ tới khi đó nàng (hắn), khi đó nữ sinh (nam sinh), khi đó nữ hài (nam hài), cùng đi ngang qua chúng ta thế giới những người kia, cảm khái một câu —— nguyên lai ta đã từng có được quá tuổi trẻ khinh cuồng, trải qua nhân thế phồn hoa...