Một vạn năm quá lâu, chỉ tranh sớm chiều. Mỗi ngày mong nhớ ngày đêm chỉ mong có thể có trời đạt được trong lòng ta muốn lấy được lại một mực chưa từng đạt được. Đều nói thương thiên vô tình, lại nhìn ta ngồi giếng quan chi. Miệng giếng tuy nhỏ, ta lại có thể ngồi nhìn lượt ngày ấy. Đây là một cái vô tình cố sự, nhưng lại có hữu tình huyết lệ.