Sông lớn như rồng, dãy núi như hổ.
Mệnh ta do ta, một cây ma đao bổ ra vạn trượng màn trời.
Thét dài ngửa mặt lên trời, dùng thơ văn để giải toả nỗi buồn.
Cho dù đại đế liếc nhân thế, khó hướng thương khung tác thời gian.
Cuối cùng không tin nó thiên đạo trảm, nửa ngọn cảnh xuân tươi đẹp độc đấu trời!