Chỉ vì dễ thưa thớt, hoa anh đào càng nhưng trân. Quân nhìn phù trên đời, vật gì được trường sinh? Ức tích xuân phương nhật, từng dòm hai cây anh. Thu đến thưa thớt tận, tịch liêu không thắng tình. Xuân đến bầy hoa thả, thu đến lá đỏ liệng. Núi anh mở lại rơi, cáo ta thế Vô Thường. Ta mệnh vốn không thường, dài ngắn không thể biết. Chỉ mong lúc còn sống, gian nan khổ cực chớ nhiều lần thúc.