Lăn lộn bụi bặm mây tựa như ác ma áo choàng, hóa thành màn trời che đậy ánh nắng, từ đây thế gian chỉ còn lại vừa tối vừa lạnh, giương nanh múa vuốt cây khô đứng lặng, màu đen quạ đen huyết hồng sắc hai mắt liếc nhìn, tựa như ma quỷ lính gác, trong gió lạnh vải liệt liệt rung động, phảng phất xuyên qua thời không thì thầm, trong bóng tối, từng đôi khát máu con mắt nhìn chăm chú lên thế giới này, dữ tợn răng nanh súc thế đãi, hắc ám, băng lãnh, hoang vu, tĩnh mịch, thế gian lại vô sinh cơ, thê lương kèn lệnh đã thổi lên, băng lãnh lưỡi đao đã ra khỏi vỏ, ngủ say linh hồn đang thức tỉnh... !
Hoang vu mà tử tịch đại địa bên trên, âm lãnh mà sâm nhiên, hung thú tiếng gào thét vang vọng đất trời, xó xỉnh bên trong cuộn rút bóng người run rẩy run, làm tuyệt vọng gào thét hóa thành sau cùng gào thét, tảng sáng quang mang chắc chắn đâm rách mây đen, chiếu sáng Biên Hoang Đại Địa!