Mưa nhỏ! Lại cho ta một chút thời gian, ta sẽ trở về cưới ngươi!" Thẩm Ngôn đối kha mưa bóng lưng rời đi hô to.
Kha mưa dừng bước lại quay đầu nước mắt mơ hồ cặp mắt của nàng : "Thẩm Ngôn, bảy năm, bảy năm, ngươi nhìn ta chờ đến cái gì? A? Chẳng lẽ còn chưa đủ à? Bảy năm, ta mệt mỏi~ chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay đi." Nàng rưng rưng cười nói, thân ảnh của nàng chậm rãi mơ hồ, Thẩm Ngôn muốn đi bắt lấy, nhưng lại cái gì cũng bắt không được.
"Mưa nhỏ! Mưa nhỏ!" Thẩm Ngôn từ trong mộng bừng tỉnh, to như hạt đậu mồ hôi không ngừng hướng xuống chảy xuống...
Nhắc nhở : Chương tiết biểu hiện sai lầm, như liên quan đến tác phẩm, thứ nhất tiết các loại tình huống không ảnh hưởng đọc!